Ngày thứ 10 (ngày 07/08):
Khoảng 7.30 am, chúng tôi xuống nhà hàng của khách sạn để dùng bữa sáng. Thật tệ, nhà hàng này đòi bán vé cho các cháu nhỏ của chúng tôi (3t, 5t, 6t) đây là khách sạn duy nhất chuyến đi có yêu cầu như vậy. Tôi & Ân có các tranh cãi với nhân viên nhà hàng. Họ nói làm theo qui định. Chúng tôi hỏi qui định đâu? Nếu có qui định đó, chúng tôi sẵn sàng tuân theo. Họ nói cấp quản lý qui định miệng. Tôi yêu cầu gặp quản lý. Họ vòng vo không cho gặp quá chán cho cách vận hành của họ. Khi tôi lên phòng lấy đồ để đi, vợ tôi đã mua vé cho các cháu. Chúng tôi ăn sáng tại đó với mong muốn rời khỏi nơi này cho nhanh và không mong ghé lại đây nữa. Khoảng 9.00am chúng tôi rời khỏi khách sạn và đi vào thành phố Pleiku. Lan (vợ Ân) nói thành phố này lớn hơn và khác nhiều so với suy nghĩ của cô ấy. Thành phố cũng tương đối sầm uất. Sau khi thăm quan vài phố chính, chúng tôi rời Pleiku& đi Buôn Ma Thuột thủ phủ của Tây Nguyên.
Ra khỏi thành phố chúng tôi gặp mây & sương mù thêm nữa đường nhỏ & không tốt lại thêm nhiều xe máy & công nông. Tôi ngán ngẩm hết cả người, tôi phải bật đèn sương mù & nhiều khi chỉ thấy xe cách khoảng 30m các xe cả ô tô & gắn máy không bật đèn nên khó thấy. Cũng may 15 phút sau, chúng tôi ra khỏi đám mây mù đó. Trời quang đãng nhưng nhìn mãi khuất hết tầm mắt không thấy rừng đâu nữa. Đất đỏ thì vẫn còn, nhiều chỗ họ trồng cao su & thông mà sao cứ thấy buồn buồn. Càng nhìn tôi càng thấy quí những cánh rừng tự nhiên trên Bà Nà. Thôi rồi Tây Nguyên ơi. Đường tốt hơn mặc dù có quanh co & lên xuống dốc nhưng không quá dốc & không qua nguy hiểm, thời tiết cũng tốt hơn, chúng tôi cũng thấy thoải mái hơn và chúng tôi đến Buôn Ma Thuột vào lúc 1.00pm. Chạy vài vòng quanh thành phố, tôi thấy Buôn Ma Thuột cũng đẹp lắm, đẹp hơn lần trước tôi ghé. Tôi nói Ân ghé buôn Đôn ăn trưa, ở đó có cơm Lam. Buôn Đôn cách Buôn Ma Thuột khoảng 30km. Chúng tôi theo bảng chỉ đường đến buôn Đôn nhưng không phải nơi cần đến, đây là huyện lỵ. Theo người dân chỉ đường đi thêm 8km đến một nơi gọi là bản Đôn. Cũng không phải là nơi muốn đến, nhưng chúng tôi cũng ngừng lại & ăn trưa. Món gà ở đây cũng ngon nhưng do hôm qua mới xử lý vài con gà nên chúng tôi ăn thịt heo rừng & cá Lăng. Theo như họ nói cá Lăng ở đây là tự nhiên. Hy vọng là vậy. Các cháu nhỏ chạy nhảy, xem voi, chơi cầu bập bênh…Sau đó, chúng tôi cho các cháu nhỏ mặc đồ dân tộc chụp hình & cưỡi voi, lên nhà dài Tây Nguyên. (xem thêm về nhà dài) . Ở đây cũng có cầu treo, tôi không ái ngại các sợi cáp mà ngại các thanh gỗ trên cầu, nhiều thanh đã mục. Đến 3.30pm, chúng tôi rời khỏi bản Đôn đến một nơi gọi là buôn Đôn cách nơi này khoảng 10km. Trên đường đến, hai bên có nhiều nhà sàn Tây Nguyên. Buôn Đôn là nơi chúng tôi muốn đến, nhưng không còn nhiều thời gian để thăm quan chỉ ghé được nơi đây khoảng 15 phút nhìn cầu treo, nhìn dòng sông ở đây còn có mộ vua săn voi, có nhà sàn cổ hơn 100 tuổi nhưng nghĩ không có gì đặc sắc nên không ghé qua…. lên đường trở lại Buôn Ma Thuột. Để đến Đà Lạt, chúng tôi có 02 lựa chọn: về BMT & đi theo quốc lộ 27 lên Đà Lạt dài 240km hay theo đường HCM dài 300km. Vì ngại đường vắng và xa, chúng tôi chọn QL 27. Quãng đường khó khăn và nguy hiểm nhất của chuyến đi bắt đầu.
Tôi lái xe về BMT và đổ xăng sau đó Ân lái xe. Đường đi khúc khuỷu, ngoằn ngoèo nhưng không khó lắm Khoảng hơn 1 tiếng, những khó khăn bắt đầu. Người đi thưa dần, biển báo ngày càng ít đường càng đi càng xấu. Tôi biết trên đường này có xe đi qua bị đá băm nát vỏ xe nhưng tôi cứ đi. Đường càng xấu, hết tránh bên trái lả tránh bên phải. Rẹc..ẹc, cạ gầm, vợ Ân sốt ruột. Tôi ngồi trước nên thấy nếu tôi lái thì cũng như vật thôi. Một lúc sau rẹc..ec, cạ gầm, "Ân ơi…" Lan sốt ruột nói. Sau khoảng 15 phút chúng tôi qua quãng đường xấu đến quãng đường tốt hơn. Một lúc sau đến một ngã ba không biển báo, không đèn, không nhà dân. Đèn xe chúng tôi là nguồn sáng duy nhất & chúng tôi là nhưng người duy nhất trên đường. Chúng tôi chọn đại một ngã rẽ chạy hoài, đường tốt mà không thấy xe ngược chiều cũng không có nhà dân. Chúng tôi quyết định quay xe về nga ba lúc nãy chờ xem có xe nào đi chúng tôi theo. Một lúc sau có 1 chiếc xe tải, chúng tôi chạy theo và chỉ một chút thôi khi đến đọan đường xấu xe tải chạy mất hút. Đường quá vắng và xấu không thể đi nhanh, tôi buộc miệng nói vợ tôi & Lan: lát nữa nếu có chuyện gì, mọi người cứ lẳng lặng mở cửa tìm một nơi nấp (vì tôi sợ cướp). Sau khi nói, tôi thấy dở vì làm mọi người lo lắng hơn. Chạy tiếp khoảng 30 phút chúng tôi tới một đoạn đường đang sửa cũng không biển báo, không đèn không tin hiệu, đánh liều chạy qua nhưng bị cạ gầm tiếp, tôi xuống xe và tôi đi thăm dò. Ủm…chân tôi lội xuống sình đang loay hoay không biết làm sao vượt qua, may quá có người dân bên đường hướng dẫn cho tôi đi đường khác tránh đoạn đường sửa. Khi ra khỏi đọan đường xấu này đến đoạn đường tốt, chúng tôi hỏi đường. Sau đó, tôi lái xe thay cho Ân con đường khó khăn của chúng tôi vẫn còn phía trước. Đọan đường xấu nhất bắt đầu, hết hố voi bên trái lại hố voi bên phải, tôi cho hết bánh xe bên trái xuống hố lại tới bánh xe bên phải mà không dám cho 2 bánh xuống một lượt sợ cạ đuôi xe hay mũi xe. Rẹc..ec, cạ gầm nữa. Đường vắng & ít người, tôi lo sợ xe bị bễ vỏ hoặc hư hỏng không thể đi tiếp. Chúng tôi không hề có bất cứ công cụ hỗ trợ nào kể cả đèn pin. Hơm 30 phút qua, chúng tôi đi được khoảng 5 hay 6 km, tôi vẫy 1 xe tải ngược chiều hỏi đoạn đường xấu còn dài không? Trả lời, khoảng 3 hay 4 km là hết đường xấu qua 1 cái đèo lại đến đường xấu khoảng 10km nữa. Hic hic, đi tiếp hay quay về đây? Không có cửa quay về, phải đi tiếp thôi. Tiếp tục hết bên trái lại bên phải, ngồi trên xe hơi mà như ngồi cầu bập bênh..hehehe…rồi đến đoạn đường tốt hơn. Đang chạy…lại sửa đường… rẹc.. ẹc ..khục. Lại cạ gầm, tôi lùi xe, Ân xuống dưới quan sát đường. Sau khi nhìn, tôi quyết định tiến lên, xe tôi có một bánh leo sát đường bên trái, còn một bánh đi xuống hố từ từ từng chút từng chút…xe tôi đi qua..hehe như xiếc vậy, mà có lẽ Ân xuống nên xe nhẹ hơn hic hic... Đến phiên Ân thụt một chân xuống sình trời vốn công bằng mà. Tiếp tục, chúng tôi vào đèo đường tốt hơn cứ mỗi lần người nào đó nói đường tốt là một lần đến ổ gà. Tôi đang chạy bỗng thắng rít…ít, Rần…ần…"cái gì̀ vậy anh?" vợ tôi thất thanh... ổ gà mà! Hic hic..cứ chạy …rồi thắng…chạy…thắng cuối cùng tôi chọn giải pháp đi chậm hơn. Khi chúng tôi nghĩ là đường xấu đã hết…thì lại đến con đường đau khổ tập hai. Hơn 1 tiếng đồng hồ tiếp cho quãng đường 10km có lúc tôi nghĩ đi như vậy có khi đến sáng mới tới được Đà Lạt. Đang lúc trên tuyến đường này khỏang 10.00pm bạn Việt thông báo về Sài Gòn bình an và hỏi chúng tôi đang ở đâu? Nói sao bây giờ ?
Khi qua quãng đường khủng khiếp đó, đường tốt hơn nhưng các hiểm nguy luôn luôn rình rập. Liện tục xe công nông lấy hàng bên đường không đèn không đuốc hoặc đi chuyển cùng chiều không đèn hậu, rồi các anh chị em tung tăng trên đường, nhiều chỗ có các anh dân tộc với bộ đồ sẫm màu đi bộ ven đường, tôi căng cả mắt lên. Sau đó, tôi thấy một tai nạn ven đường giữa 02 xe máy, tôi chạy chậm cứ lo sợ họ nhờ đưa cấp cứu, nếu họ nhờ không lẽ không đưa mà đưa họ đi thì quá khó cho chúng tôi lúc này. Tôi từ từ đi qua và quan sát, không thất ai vẫy tay tôi đi thẳng. Mọi người trên xe đã ngủ hết chắc lúc nãy quá căng thẳng trên quãng đường xấu. Đến đây, đường tốt hơn, tôi chỉ dám chạy <60km/h vì vẫn lo sợ gặp ổ gà..vì quá ám ảnh. Tôi vào đèo, mọi người vẫn ngủ. Ân cũng tranh thủ chợp mắt để khi cần sẽ lái thay tôi. Đường quanh co và đánh lái liên tục, hết bên trái lại bên phải liên tục…lát sau mây mù, tôi nhìn đường không quá 15m, vẩn phải đánh lái hết trái lại phải…có 03 đoạn đèo có sương mù nhưng tôi không gặp khó khăn nhiều do đường tốt. Không biết trong bao lâu tôi qua khỏi đèo. Sau đó đên11.30pm tôi đến được đường vào Đà Lạt, phải nói đây là con đường tốt nhất suốt chặng đường tôi & Ân đã đi. Bây giờ quá thỏai mái phải không các bạn. Đúng vậy, nhưng đến đây tôi lại buồn ngủ, tính đánh thức Ân dậy nhưng thấy bạn đang ôm cháu nhỏ ngủ sợ cháu nhỏ thức giấc nên thôi. (Có lẽ đây cũng là sai lầm lớn của tôi) Tôi không thể giữ đúng làn đường lúc lệch qua trái, lúc lệch qua phải, tôi không dám chạy sát con lươn mà vào làn đường bên trong có lần tôi cảm thấy thiếp đi 1-2 giây trong lúc lái xe. Quá nguy hiểm. Qua trạm thu phí & vào đèo Prenn, qua đèo tôi cảnh giác hơn nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ, tôi luôn phải tránh các xe khách và xe tải ngược chiều. Tôi nhìn đường đèo thầm nghĩ sao nó nhỏ thế. Cũng may đèo Prenn có đèn đường. Đến 12.00am, tôi vào được Đà Lạt đến đây cơn buồn ngủ tiếp tục hành hạ tôi, tôi đã thiếp đi và lấn qua một phần làn đường ngược lại. Giật mình, tôi quay về làn đường của mình sau đó tỉnh táo hơn và Ân thức giấc. Tôi hỏi Ân vài câu cho khỏi buồn ngủ. Chúng tôi kiếm khách sạn. Vào…hết chỗ, tôi căng cả mắt. Cuối cùng theo một "cò khách sạn", chúng tôi cũng đến được khách sạn lúc 12.30am. Tôi lên phòng và gì nữa?…ngủ thôi. (không biết đọc xong bài này lần sau Ân còn dám ngồi xe tôi lái không?)
Nguyễn Văn Long
P/S: Mai, Long gởi luôn bài cuối của chuyến đi, gay cấn không kém.
5 nhận xét:
Hú hồn với bài viết của Long luôn. May quá! Bạn liều quá vừa đi vừa ngủ vậy à?
Ghê thật đó ... có lẽ nên cẩn thận tìm hiểu lộ trình trước khi đi. Ví dụ: ngày mai định đi đâu thì xác định trước đường đi (không sợ bị lạc và đường quá xấu).Không biết D nghĩ vậy có đúng k?
À mà dân thường xuyên uống cafe cóc lại không thủ sẵn cafe khi lái xe à?
Duy!
Cũng xác định đường đi nhưng nó không có bảng hiệu nên chịu. Cái chính là chủ quan, không nghĩ đường xấu như vậy.
Lúc ở bản Đôn, Long có hỏi cafe nhưng họ không có. Lúc đường vào Đà Lạt (Cách Đà lạt 25km), Long tính dừng xe để ngủ 1 chút nhưng sợ các cháu nhỏ thức giấc, hơn nữa thấy gần đến nên cố...(Nói chung là sai lầm không nên lập lại).
Thực lòng mà nói lúc đó rất muốn nhờ Ân lái nhưng thấy cháu nhỏ ngủ ngon quá nên thôi...hic.hic. May mà không phải trả giá
Hú hồn thật đó Long. Mình cũng nghĩ các bác tài nghiệp dư chạy đường dài thường hay thủ cafe sẵn trên xe chứ. Thôi lần sau thì tốt nhất là không nên chống lại cơn buồn ngủ. Mà sai lầm thì có cái nào giống cái nào đâu, nhỉ. Dù sao sau cơn mạo hiểm vẫn đọng lại chút niềm vui khám phá và chinh phục chứ, phải ko hai bác tài ?
Ghi nhận góp ý của bạn. Nhiều người nói uống bò húc sẽ chống buồn ngủ tốt.
Hehehe...lần sau cứ gọi Ân dậy còn mình ngủ thế là xong. Cũng tại cái đường nó không có ổ gà, không có xe, không có người mà lại có 3 làn đường mỗi bên nữa chứ...
Đăng nhận xét