Đừng đọc cái này. Đọc cái này làm gì? Có cái gì đâu mà đọc. Vẫn đang đọc đấy à. Đã bảo là ko có cái gì rồi cứ cố tình đọc là thế nào nhờ? Còn đọc nữa ko đấy? Vẫn à? Thôi đừng đọc nữa! Bảo là đừng đọc nữa cơ mà! Thôi chưa đấy? Muốn đọc nữa ko? Muốn à? Đúng là dai như đỉa ... dở hơi ....
Tèo thân!
Đây là câu đầu tiên tao gởi cho mày. Kế đến, tao sẽ viết cho mày câu thứ hai. Câu này nữa đã là câu thứ ba rồi đó. Tèo à, mày có biết câu mày đang đọc đã là câu thứ tư rồi không? Vậy mà tao vẫn không thể bắt đầu câu chuyện ở câu thứ năm này. Tao hy vọng sẽ nói được điều muốn nói với mày ở câu thứ sáu, nhưng sao thấy khó mở lời quá, hẹn mày ở câu thứ bảy ha. Mà thôi, đợi thư xuống dòng, tao sẽ tâm sự với mày được nhiều hơn.
Tèo ơi! Mày có biết giờ đã là câu thứ mấy rồi không? Tao học dốt quá nên không thể đếm nhiều được. Nếu tao không nhầm thì đã là câu thứ mười rồi thì phải. Nhưng thôi, mày đừng bận tâm đến chuyện đó làm gì, tao đang có chuyện quan trọng hơn muốn nói với mày đây. Chỉ sau câu này nữa thôi là mày sẽ rõ mọi chuyện. Mày biết không, khi tao chấm hết câu này cũng là lúc tao chuyển sang câu thứ mười bốn rồi đó. Tao dự định sẽ nói “toạt móng heo” ra tại đây, nhưng cứ sợ mày không đủ bình tĩnh, nên tao đành để nó ở câu sau nữa. Tèo à! Mày có đang nghe tao nói đó không? Điều tao muốn nói với mày là là hãy kiên nhẫn đọc câu kế tiếp. Và nếu mày tin tao, hãy đọc thêm câu này nữa. Tao không muốn làm mất thời gian của mày thêm nữa, nên tao sẽ cho mày biết ngay bây giờ? Tèo à, tao muốn nói là… là… mày hãy đọc lại lá thư này, Tèo nhá!
Cóp lượm lung tung.
Hồi xưa mình mà biết cái "chiêu" này thì đâu có bị chê là văn cụt lủn!