Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Ngày thứ 11 (ngày 08/08): Thành phố mộng mơ & đường về.

Ngày thứ 11 (ngày 08/08): 
8.00am, chúng tôi trả phòng và chuẩn bị du lịch quanh Đà Lạt thì cô lễ tân gọi lại & thu tiền giữ xe thông báo Ân quên cái balo chứa cả hộ chiếu & nhiều thứ... hic.hic Ân muốn ở lại Viêt Nam mà. Chúng tôi ghé 1 quán café cạnh Hồ Xuân Hương để ăn sáng. Quán đẹp, khí hậu mát mẻ (hơi lạnh) dễ chịu. Ăn sáng & gì nữa? Một ly café sữa nóng…chụt chụt…thật tuyệt vời. Hồ Xuân Hương đang nạo vét & sửa chữa gì đó trơ cả đáy. Đà Lạt bây giờ có nhà, đường, cây cảnh đẹp hơn những lần trước tôi ghé. Nhưng việc xây dựng, nhà hàng, đường xá mọc lên nhiều cảm nhận về sự thơ mộng cũng mất đi nhiều. Hay tôi đã quá tuổi. Ân hôm nay ăn mặc rất bảnh bao (xem hình nhé). Có lẽ do chất thơ ở Đà Lạt …

Theo GPS, chúng tôi đến chỗ được gọi là Lang Bian không có đường lên, hỏi người dân địa phương họ chỉ hướng ngược lại ôi …GPS…. Thôi rồi xong. Đến Thung Lũng tình yêu Ân, Lan & các cháu nhỏ vào, tôi và vợ ở bên ngoài "tâm sự". Tình yêu mà, mỗi người mỗi kiểu. Tại chỗ dừng xe, có nhiều tài xế, tôi xuống xe nói chuyện họ. Họ nói Lang Bian (tôi đã lên đây 1 lần) vẫn không cho xe hơi lên mà đến một trạm dừng chân rồi được đưa lên bằng xe U Oát. Lang Bian chỉ là một đỉnh núi tương tự đỉnh Bàn Cờ ở Sơn Trà nhưng lớn hơn. R1ut kinh nghiệm hôm qua, tôi hỏi tình hình đường xá từ Đà Lạt về Sài Gòn trong khi Ân và Lan vào cho các cháu chơi trò chơi & chụp ảnh, cưỡi ngựa trong thung lũng tình yêu. Họ nó đường ở đèo Bảo Lộc xấu…hehehe lại đường xấu và hay bắn tốc độ ở Gia Khiêm (hay Kiêm gì đó), còn lại thì thoải mái.

Không rõ khỏang bao lâu, chúng tôi rời Thung Lũng tình yêu và xuống đèo Prenn vào thuyền viện Trúc Lâm là một nơi đáng đến khi ghé Đà Lạt. Chúng tôi không vào chùa mà chỉ ngồi bên ngòai ngắm cảnh nghỉ chơi khoảng 30 phút. Thời gian không còn nhiều, chúng tôi lên đường theo GPS chỉ chúng tôi theo đường ven hồ để ra quốc lộ 20, nhưng đến đường cụt lại sai phải quay lại và theo đường đèo Prenn về. Hôm nay đường đèo Prenn sao mà rộng thênh thang hic...hic…Qua khỏi đèo, đến đường vào Đà Lạt trời lại mưa như trút nước nhưng bây giờ là ban ngày và đường tốt nên tôi vẫn chạy khoảng 80-90km/h. Ân cảnh báo tôi nên chậm hơn. Đến Di Linh, trời hết mưa, tôi theo biểm báo mà chạy. Xe máy hơi nhiều, tôi thấy tai nạn giữa 1 xe ô tô & xe máy. Chúng tôi vừa đi vừa tìm kiếm 1 quán ăn cho các cháu khỏi lỡ bữa. Lúc này là 3.00pm rồi cũng ít quán mở cửa & e ngại vấn đề vệ sinh nên gần Bảo Lộc tôi mới ghé vào một quán ăn bên đường tương đối sạch sẽ. Theo dự định, chúng tôi sẽ đi thác Damri, nhưng không kịp thời gian nữa. Đamri là một thác lớn & hùng vĩ nhất Đà Lạt. Khoảng 4.30pm chúng tôi lên đường đi Bảo Lộc và vài phút trước 5.00pm chúng tôi đến trạm dừng chân Tâm Châu, ghé lại và mua vài món đồ trong tâm trạng sốt ruột của những người bán hàng. Chúng tôi không biết trạm dừng chân này đóng cửa lúc 5.00pm. Tôi xin 1 ly café cho tỉnh ngủ để không lặp lại sự cố như ngày hôm qua. Anh thanh niên tại quầy không cho, nhưng cô gái kế bên phản đối & nhanh chóng cho tôi 1 ly (phục vụ miễn phí). Tôi & Ân ngồi chơi chờ các cô đi dạo. Cũng gần 30 phút, tôi phải nhắc nhở các cô mới nhanh chóng. Tôi cũng mua ủng hộ 02 hộp trà thuộc dạng cao cấp nhất của Tâm Châu. Họ tặng tôi 1 bộ ấm uống trà vì hoa đơn mua trà hơn 900.000 đ/ hoá đơn  sẽ được tặng 1 bộ.  Hay không băng hên, tôi không xem quảng cáo.

Khoảng 5.30pm, chúng tôi lên đường về SG khó khăn tập 2. Chạy một lúc trời bắt đầu mưa. Đến khi vào đèo Bảo Lộc, trời mưa lớn & bắt đầu tối tầm nhìn hạn chế xe chạy ngược chiều loá mắt rất khó đi. Tôi phải căn theo lề cỏ bên phải mà đi. Đường đèo Bảo Lộc đang sửa có đoạn đường khoảng 1km rất xấu nhưng không bằng hôm qua. Trên đường đèo có đá lở (vi họ đang khóet núi mở rông đường, có những hòn đá bằng nửa chiếc xe hơi lăn ra giữa đường. Tôi đi từ Đà Lạt về nên làn xe ở phía vách núi. Tôi nghĩ nó lở trước đó không lâu vì đá lớn nhỏ & đất ngổn ngang. Tôi không đi sát lề phải nữa mà chạy ra giữa đường. Sau bám tôi bám theo xe tải nhưng xe chỉ chạy 20km/h lên dốc. Buộc lòng tôi phải vượt trong tình trạng tầm nhìn hạn chế. Đường khôn gkhó đi nhưng nhiều chỗ không thất đường do mưa & tối. Xuống đèo từ đó về Dầu Giây đường không tốt & không xấu, nhưng khó khăn lớn nhất cho chúng tôi là trời mưa & đèn xe ngược chiều. Có những chiếc xe, đèn pha rất mạnh + loá nên tần nhìn chỉ còn 5m. Tôi giảm tốc độ đến thấp nhất nhiều lúc gần như đứng yên vì không thấy đường. Không dám chạy vì ngại tai nạn khi gặp người đi bộ hay xe đạp bên đường. Không hiểu sao, các xe cùng chiều vượt và chạy nhanh hơn rất nhiều. Sau tìm hiểu tôi mới biết có 1 chất bôi lên kính (ClearView) không cho nước tạo thành vệt loá mắt mà tạo thành giọt nước. Đường không xấu nhưng không có vạch kẻ làn đường + mưa + tối nên rất khó đi & nguy hiểm. Cứ như vậy, tôi "bò" về Hố Nai nhà Lan lúc 9.30pm. Bên đường, CSGT nhìn tôi lắc đầu chào thua vì có lúc nào tôi chạy được 50km/h đâu? Tôi không vào nhà Lan vì quá trễ. Tôi chào & đi ngay còn cách nhà 50km và hành trình chỉ còn mình tôi.
Ra đường, trời bớt mưa nhưng tôi không chạy nhanh nữa mà cứ 50km/h với mong muốn kiếm cây xăng để đổ xăng. Những khi tôi để ý không thấy cây xăng, lúc không để ý thì lại có cây xăng vụt qua. Cứ như đùa giỡn, tới Biên Hoà, đồng hồ báo xăng còn 30km. Vẫn chưa thể đổ xăng, lại qua 1 cây xăng…tôi không quay lại vì nghĩ còn nhiều cây xăng phía trước. Lỡ thêm vài cây xăng, tôi đến ngã tư Thủ Đức, chờ đèn đỏ 60s mà lòng tôi như lửa đốt. Đồng hồ báo còn 6 km. Tôi biết chắc có 1 cây xăng cách đây 6km đối diện Metro do tôi từng đổ xăng. Nhưng tôi không hề hy vọng sẽ đến được cây xăng đó do đọan đường phía trước hay kẹt xe & giờ này xe tải vào thành phố nhiều. Tôi  chỉ hy vọng có 1 cây xăng nào đó giữa quãng đường còn lại. Tôi cố gắng không tăng ga & chạy ở chế độ tiết kiệm xăng nhất khỏang 60-70 km/h. Tôi đến ngã tư Bình Thái không có, tôi không dám chạy là làn đường sát con lươn nữa, mà chạy làn giữa, hết trong lại ngoài, mọi người nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi bật xi nhan phải vì sợ gặp công an. Cứ như vậy đến trạm thu phí….nóng như lửa đốt…không có cây xăng. Đến ngã ba Cát Lái….cũng không có….tôi cũng bò được đến Metro do hôm nay không kẹt xe. Đồng hồ báo 0 km đổ xăng chứ…! Bây giờ là 11.00pm, cây xăng đóng cửa… Tôi như muốn khóc, làm sao có thể leo cầu Sài Gòn bây giờ tôi còn cách cầu 300m, tôi chạy vào làn xe buýt và đánh xi nhan phải trong sự tuyệt vọng tột cùng… chờ một chút ..oa.. ..oa, Thôi, mệt quá …

(Hết) 
Nguyễn Văn Long

Các bài liên quan gần đây




6 nhận xét:

Duy nói...

Còn thiếu cái đoạn mua xăng đổ vô à?

Long nói...

Đang khóc mà Duy làm sao nhớ được! oa..oa..

Nặc danh nói...

Túm lại là bạn Long hô biến kiểu gì để về được đến nhà vậy ? Tớ ko tin là bạn phải dụng đến chước ... chờ hoặc là xách chai nước suối đi mua xăng đâu !

Nặc danh nói...

Mọi người chỉ lướt qua ĐL có một ngày thôi à ? Tiếc nhỉ. ĐL bây giờ có nhiều chỗ mới và hay để explore lắm đó.

Long nói...

Đà Lạt có nhiều chỗ đi chơi nhưng tụi này hết thời gian rồi. Hơn nữa các địa điểm ở Đà lạt tương đối giống nhau...và cũng để dành lần sau Ân về có cớ rủ đi tiếp

Long nói...

Làm sao mà hô biến được bạn ơi. Phải giảm tốc độ & tấp lề phải chứ vì Long biết nếu tắt máy xe sẽ khó lái hơn nhiều...không trợ lực khi thắng & lái. Túm lại sẽ lái nặng hơn & thắng lâu dừng hơn, nguy hiểm hơn...

Đăng nhận xét