Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Ngày thứ 8. Chốn cũ ta về

Ngày thứ 8 (ngày 05/08):

Tối hôm qua, ngồi trên bờ biển Mỹ Khê thấy cát trắng dài thoai thỏai cảm thấy háo hức kỳ lạ, mong sao đuợc tắm biển Đà Nẵng (tôi thường về vào dịp Tết nên ít được tắm), Ân và tôi dự định sẽ cho các cháu tắm biển ở đây. Biển Đà Nẵng thật đẹp, cát tráng trải dài, nước trong xanh. Tôi cũng đi nhiều biển: Nha trang, Lăng Cô, Vũng Tàu, Cà Ná, Long Hải...nhưng tôi thấy không đâu đẹp bằng. Sáng nay có lẽ do mệt nên các cháu ngủ nướng chúng tôi chờ ... nắng đã lên nên thể đưa các cháu ra biển được nữa. Các cháu dậy & đi ăn sáng.. Sau bữa sáng, Ân & tôi qua nhà bạn Duy chơi mà không dư kiến đi đâu vì các cháu còn mệt một phần do hôm qua ăn uống thất thường & nắng nóng. Tại nhà Duy, Chúng tôi trò chuyện cũng khá lâu tôi không tham gia nhiều vào câu chuyện của Duy & Ân. Khỏang 11.00am thì chia tay bạn Duy về nhà, Ân và tôi không đi đâu trong buổi sáng còn lại mà trò chuyện cùng nhau sau đó đi ăn trưa.

Chúng tôi không thể ăn món Huế tại Huế, nên hôm nay chọn ăn món Huế tại Đà Nẵng tại một quán nhỏ trên đường Nguyễn Chí Thanh. Quán này chỉ bán bánh nậm, lọc, bèo và khá ngon theo đánh giá của tôi. Bánh nóng & nhà hàng thông báo không nhận trả lại nếu ăn không hết. Chúng tôi vừa kêu món vừa ăn. Các lọai bánh vừa nóng vừa thơm, không ngon mới lạ. Chậm rãi thưởng thức, nhưng trời khá nóng nên ăn xong chúng tôi về nhà nghỉ ngơi. Ân vài tôi  dự kiến chiều này sẽ đi Bà Nà, Mỹ Sơn & biển thay cho buổi sáng. Mọi người tranh thủ nghỉ, tôi thấy Ân ngủ nên không kêu mà ra trước nhà và uống café cóc. Về Đà Nẵng mà không uống càfe cóc là một thiếu sót lớn, Ân không uống càfe nên tôi không rủ. Trời hơi nóng, tôi uống càfe mà thả lòng tự trôi, không nghĩ ngợi gì thật thoải mái. Tôi ngồi khỏang 30 phút thả hồn theo nắng & gió. Xong về nhà, Ân vẫn chưa dậy, tôi không kêu để Ân ngủ tiếp. Do vậy chúng tôi chỉ khởi hành được lúc 2.00pm, tôi nhường Ân lái  xe và điểm đến đầu tiên là Bà Nà. Trên đường đến Bà Nà, chúng tôi có đi ngang qua nhà bạn Thu (bạn nữ lớp Lý) tôi có nhìn nhưng chịu không thể nhìn ra sau đó qua một quãng đường, tôi biết là vao nơi bạn Tú (lớp Nga) yên nghỉ nhưng không biết hướng vô (tôi cũng không nói cho Ân biết). GPS cù Ân không có bản đồ, nên chúng ôi phải hòi đường 1-2 lần cho chắc ăn. Bây giờ cũng hơi trễ để có thể tham qua 03 điểm theo dự kiến. Chúng tôi đi Bà Nà và lên chuyến cáp treo lúc 3.00pm. Tôi cũng từng nghe nhiều người nói từ cáp treo nhìn về Đà Nẵng đẹp lắm, nhưng chúng tôi không nhìn mà qua tâm đến cảnh rừng ở bên dưới. Cáp treo đưa chúng tôi qua khu vực rừng nhiệt đới có cỏ, cây, hoa, lá, đá, nước xa xa có biển, có núi, có sông…thật đẹp. Rồi từ từ, từ từ, chúng tôi lên cao hơn càng lên càng đẹp…càng đẹp. Rồi "mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều", phong cảnh như "chốn bồng lai" có lẽ cảnh tiên cũng như vậy thôi. Trên suốt quãng đường chúng tôi đi, cảnh rừng nhiệt đới tại Bà Nà là đẹp nhất cũng may những đại gia phá rừng chưa đến được nơi này. Nói thêm về cáp treo Ba Nà có vài kỷ lục (người Việt thích kỷ lục…): có độ chênh cao giữa 2 ga lớn nhất và dài nhất…, tổng cộng có 4 ga trên tòan tuyến: Bà Nà, Suối Mơ, Morin & Debay. Tại ga debay, chúng tôi chờ cáp treo khá lâu khỏang gần 1 tiếng do trời mưa và có mây nên không vận hành cáp treo mà không hề có 1 thông báo nào hết, thiệt tệ. Lên ga cuối cùng, chúng tôi đi cầu treo, lên núi Chúa cao 1486m tương đương Đà Lạt, mây mờ bao phủ. Tai ga Morin, có 02 bảng hiệu thong báo đến năm 2011 sẽ hòan thành khu vui chơi thiếu nhi & năm 2012 hòan thành khu phố Pháp…hehehe, vài năm nữa cói nhiều lý do để lên đây tham quan đây.

Quna cảnh: mây mờ mưa nhẹ gió lất phất cứ như chôn bồng lai, nhưng vốn là người trần gian nên phải quay về. Gần 6.00pm, chúng tôi mới xuống chân núi và mong muốn thật nhanh qua biển Mỹ Khê cho các cháu tắm và chơi cát biển. Chạy thật nhanh nhưng đường đông nên không thể chạy như mong muốn hơn nữa cầu quay cấm xe hơi trong giờ cao điểm & nghe nói cầu Nguyễn Văn Trỗi sửa, chúng tôi phải qua cầu Thuận Phước xa hơn rất nhiều. Phải đến 7.00pm mới ra đến bờ biển, các cháu mới xuống xe, tôi còn đang đi gởi xe thì trời chuyển mưa và mưa như trút nước. Không còn lựa chọn nào khác, tôi phải quay lại & lùi xe sát các lều cứu hộ để đón. Thế là xong, một lần nữa các cháu lỡ hẹn với biển Đà Nẵng ...tiếc thật (mặc dù các cháu đã tắm biển Hội An). Lên xe, chúng tôi không biết về đâu nên cứ đi, cứ đi cuối cùng ghé lại quán bún chả cá trên đường Nguyễn Chí Thanh (gần café Văn Cao cũ) mà theo cháu tôi nói là nó ngon "kinh khủng". Mà thiệt, nó ngon và ngon hơn nhiều bún chả cá Nha Trang. Ăn xong trời còn mưa nhẹ, tôi rủ Ân đi thưởng thức cái món mà 20 năm trước thế hệ học sinh chúng tôi ai cũng ăn. Đó là gì? "Chè thập cẩm" đó. Quán ngày xưa bên trường đương nhiên là không còn, chúng tôi ghé qua chè Xuân Trang….hehehe một ly thập cẩm….vẫn ngon các bạn ạ (đợt này quảng bá, có nhiều bạn đến thưởng thức lắm đây…lên cân ráng chịu). Ân và tôi vẫn cảm nhận các mùi vị cũ của chè. Quán chè này với chúng tôi ngày xưa nó là xa xỉ, chẳng mấy khi được đến đây. Bây giờ ngay lập tức kiếm quan chè, tôi nghĩ không ra nên đến đây. Xong, tôi đưa mọi người về nhà nghỉ ngơi.

Về nhà và tắm rửa xong thấy cần phải làm thêm cái gì nữa với Ân, tôi nói rủ Ân đi dạo phố Đà Nẵng bằng xe máy  hehehe có dở hơi không các bạn? Không đâu, vì chẳng biết đến bao giờ Ân mới trở lại nơi này một lần nữa. Tôi cũng chần chừ không biết nên rủ ai trong các bạn bè cũ không? Ở Đà Nẵng, 9.00pm là hơi trễ để rủ rê (ở Sài Gòn, tôi thường gặp Việt và Hào lúc 9.00pm). Thôi, không rủ ai nữa, tôi đi cùng Ân. Tôi đưa Ân qua các con đường quen thuộc, ghé qua trường cũ, trường mới, thăm lại ngôi nhà cũ của Ân..v.v… hic hic…Ân không còn nhận ra ngôi nhà của mình nữa do đã được đập đi và xây mới. Đi thêm vài chỗ, đến 10.30pm chúng tôi về nhà ngủ chuẩn bị cho chặng đường dài vào ngày mai. Các chặng đường vừa rồi chúng tôi đi "nhẹ nhàng, bình yên" (như lời bạn Lệ nói). Thực ra phía trước mới là các chặng đường gian nan và nguy hiểm nhất của chuyến đi.

Nguyễn Văn Long

Các bài liên quan gần đây




2 nhận xét:

Duy nói...

Kể cũng tiếc không có dịp lang thang với Ân, Long... đi chơi như vậy mới là hay đó!

Long nói...

Đợt này mình không có duyên với nhau D hè, khi Ân & Long rủ thì Duy kẹt (con bệnh), khi không rủ thì Duy rãnh...cũng một phần do địa điểm tham quan của Ân & Long phải tuỳ cơ ứng biến...

Đăng nhận xét